Cõi tạm trần gian phải tránh phiền
An nhàn lạc thú vốn ưu tiên
Làn hơi hạ thắm tô màu định
Hạt bụi thu phai tạo dáng thiền
Lững thững hồng vân phiêu bạt địa
Êm đềm bạch hạc lãng du thiên
Sinh trong cuộc thế vui là vậy
Cõi tạm trần gian phải tránh phiền.
thuvantran
Đời người kết tựu bởi nhân duyên
Đức nghiệp cài đan ứng báo liền
Cứu khổ nhiều khi tròn chánh niệm
Phò nguy lắm dịp vẹn chân thiền
An toàn vượt thoát dòng mê thủy
Ổn định xa rời giấc thụy miên
Một cội từ bi chồi rộ nở
Cành vươn bóng tỏa góc sân tiền.
thuvantran
(ngũ độ thanh)
Ai rời cố quận giữa chiều đông
Nỡ để người xưa nhạt má hồng
Lặng lẽ thềm trăng chờ gót trở
Âm thầm dặm liễu nhớ tình trông.
Tràng giang nước bạc, bèo lơ lửng
Viễn hải thuyền nâu, sóng bập bồng
Đã phải duyên thì tơ thắm lại
Lo dài mộng tưởng hóa thành không!
thuvantran
,
Năm này chả ổn để chơi ngon
Mặc kệ, lơ tai nhét chút gòn
Họ nếu bung tay toan đấu bạo
Ta thì giật gấu quyết chuồn non
Ngày xuân rượu nếp chê còn nhạt
Dịp tết mì tôm nghĩ khá giòn
Hết lễ ra giêng ai túi cộm
Dư tiền tặng vợ, phấn cùng son
thuvantran
Lần chân nhẹ bước dạo vườn chiều
Tím ngát mây trời thật đáng yêu
Dọc lối Hoàng Hôn về khóm liễu
Xuôi khung ngõ trúc đến Lam Kiều
Cành lê rắc nhị, hoa lê rụng
Cánh nhạn bên hồ, chiếc nhạn xiêu
Cảnh sắc thiên nhiên mời cảm thụ
Lần chân nhẹ bước dạo vườn chiều.
thuvantran